BƯỚC QUÊN TRÊN VẠN CÂU TÌNH NHÂN


một hoang đường ta bên kia núi
một nhánh sầu đông rơi trắng thềm
ấy thật khẽ trở về biệt xứ
trên ngọn uốn cong sớm phiêu bồng


gót nhẹ nào lung linh bóng nhỏ
chiều cỏ xưa khâu yêu trên quần
vu vơ tháng với ngày bỏ ngỏ
bước quên trên vạn câu tình nhân


cũng thả rong đã bao nhắc nhở
phải đi qua thôi cho dù buồn
chỉ một xó đời đâu chắc đủ
để treo đèn hoa soi từng không


để em tô đẹp thời môi đỏ
mộng.giai.nhân.ngủ (công chúa rừng)
ta bạch mã dặm cuồng vó giục
hư ảo mình tìm kiếm hư hoang


thôi em hôm nào còn mưa núi
vạn kiếp lệ trăng mờ hoàng hôn
sơn cước nhạt nhòa quàng đen đúa
mà đâu thiên thần xõa tóc đêm


cũng vài lần mặc ta đã nhắc
không bởi như hôm nay rạng đông
sân trường cũ ru mùa hạ vắng
giũ áo đường thi - đỏ phượng hồng


thật tình nói chiến tranh ác quá
quấn trên đầu xanh vành khăn tang
gã lính rừng chết trong kẹt đá
chỉ nghe tiếng con suối kêu than


và ta trong cuộc tình khốn khó
và em cũng chưa hề tha hương
thì làm sao hiểu lòng viễn xứ
mịt mù cố quận réo tình thân


làm sao em biết sơn hà sự
hồn thiêng dậy đất hẹn tang bồng

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Aug 4, 2023 - 5:38 Am.)