BÀI THƠ MÌNH HỐI HẢ
ta vói gọi giữa khung trời hoang dã
mùa thu buồn trên mắt nai hoàng hôn
cứ tật nguyền niệm suy hoài hư ảo
lối cỏ hồng rêu phủ phiến đời hoang
ta đột phá tìm tư duy nhân loại
nơi nghìn trùng cổ tích dấu phai tàn
mình chưa thật sống từ không gian ấy
thì lám sao hiểu được kiếp vô thường
lẩn khuất thu gót tự tình quấy động
nếu không cần xin hãy nói về không
(như hai người gặp nhau tim chưa rộn
nào nhói đau - dù đã khẽ giấc thầm...)
hãy nhớ rằng điều cần mới quan trọng
mà trong tay thì chỉ toàn hư không
dẫu mai nhắc có đến trăm lần lớn
cũng chẵng ước hẹn non - thề cuối sông
đầu xuân em đi lễ chùa ước mộng
mùi hoàng hoa ru sáng khúc tình nồng
vẫn không có (dẫu đã cầu xin được)
như hải âu buồn thiu bởi sóng cuồng
hoang tưởng em vốn từ trong lòng đất
mọc rễ đầy nuôi lớn những chồi non
một ngày nào chồi hóa thân hồn lá
bay một mùa Thu em cõi lá vàng
ta còn nhỏ học trò: sông nhớ đá
nhặt đề thi rơi rớt vạn ngã thầm
làm quà tặng bài thơ mình hối hả
sợ mai rồi em nhỡ gót nhân gian
bóng chim lạc mịt mù hơi tăm cá
đi kiếm tìm ta ngậm ngải nhân gian
phải chi ráng chiều nào là kiếp gió
chắc mùa xưa không bỏ cuộc nữa chùng
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Oct 27, 2021 - 6:14 Am.)