CÒN Ở THẬT XA CƠN MƯA NHỚ
đi tìm ở đôi chân guốc mộc
mùa thu hao gầy theo tháng năm
vách đời từ độ quen rêu mốc
quá vãng như hờ môi tình nhân
một thuở em ép hoa vào sách
một thuở ta sân vắng hạ vàng
dễ thương treo lên hai bím tóc
đong đưa cuộc tình cho hư hoang
khoảnh khắc vội hai bên bờ cạn
Rù Rì sợ bị rầy bước nhanh
vô tình chân dẫm bừa lên đá
ngã nhoài ngây thơ trách vô tâm
ráng xõa hồng lối xưa cổ mộ
bây giờ "từng có ấy" trở buồn
thôn nữ tựa bóng chiều qua phố
mà nghe kiều diễm hồn mơn man
mà nghe yêu cả mùi hương đá
trơ trơ hoang dại màu Quế Sơn
tim đau nhói mùa hoa phượng đỏ
của hạ (tóc thơm ru hương cau)
tiểu thư ôm tình sầu vô lượng
bóng đường - hoa.mưa.nở - theo mau
mùa hạ mùa xuân nào em lớn
thương thu đông vẫn đêm hỏa châu
cuộc chiến đi qua thời bé nhỏ
giã từ hiền dịu chẵng một câu
nếu em mơ tìm trăng sao cũ
cố thử nhìn xem trong nát nhàu
chúng mình sự-tàn-phai-hiện-hữu
dư âm làm nghìn trùng đời nhau
cũng lắm muộn màng nâng niu giữ
làm sao gởi ấy được lời đau
còn ở thật xa cơn mưa nhớ
dỗi hờn thầm thì rơi hạt mau
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Oct 11, 2021 - 7:08 Am.)