HỒN KHÔNG
trống vắng trên cánh hoa bạch lan
cánh cửa khép hờ chưa khách đến
quán vắng - mall mơ rong ước hẹn
tình hờ trên ngọn gió vu vơ
đẫm phong sương trong tận tụy vờ
hoài đợi đứng bên ngoài cửa kính
ngóng tìm gì phía bên đóng kin
thương quen ngày (hỏi liêu xiêu) - tôi
nằm vắt ngang xõa tóc mặt trời
ngọn núi treo hồng cho muôn ráng
em vắt ngang tôi giải trời bạc
lụa nắng hoàng hôn xưa giăng mơ
hóa rừng (ôi chợt quá mơ hồ)
gọi hoang vong hồn hai con thú
vừa thức giấc ngũ đông giữa phố
ngơ ngác nhìn lạ lắm chung quanh
trên ngôi mộ tháng tư thời gian
những-suy-niệm-đồng-hồ gõ nhịp
mãi sẽ chập chùng ru một kiếp
quả lắc trái tim vẫy giã từ
khi thiết tha hơn cả suy tư
sự lỏa thể khoe về quá khứ
vách-ngàn-lần từ buồn dựng đá
mọc rong rêu nhắc thuở ngọt ngào
tận đỉnh trắng - dấu ái lên cao
sóng đầu bạc nhấp nhô tình biển
thét gào trên vạn muôn bất biến
chiều dài khăn sô réo triều dâng
nỗi nhớ tôi mòn dấu cỏ hoang
chợt động khi em về - (hóa biển)
rất lâu rồi hồn quên dĩ vãng
xin ngại ngùng giữ ở đàng không
rồi cũng sẽ trở về hoàng hôn
chiều hờn dỗi chiều không trút nắng
buổi tiệc tàn những thân ghế trống
rất khẽ và bâng khuâng hương thừa
tôi giữ hoàng hôn em trong thơ
chờ tối tôi sẽ vùi ướp tóc
cố giữ buồn ơi thay giọt mắt
như đêm thật kỹ giấu môi lời
quên xa (như em đã quên tôi)
một chợt tắt sau lần lóe sáng
đừng cố vượt qua khung cửa đóng
cái khoảng sân còn chừa rất xa
đã không phải là những sân ga
dù tư-duy-đồng-hồ gõ nhịp
đâu phải ngừng sẽ mang chung cuộc
mà quả lắc tim dập sóng vùi
mà chưa xa giữ phố bên đời
kế thừa chi nhau lần hội ngộ
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Apr 12, 2022 - 8:22 Am,)