KHI LỜI ĐÁ RÓT TỪ TÂM
không chỉ một mà rất nhiều mùa thu ấy
đi qua đời tôi từng đã làm lữ khách
thở dài đêm ngậm ngãi nhớ mịt mù
sự trầm mặc chiều đất với trời giao hợp
buổi tiệc hoàng hôn giữ lại mãi thời buồn
mùi hương cau bát ngát
tóc gội bồ đề mang thánh tích đời nhau
chỉ với lần gót khẽ
thoáng vật vờ tìm dỗ giấc chiêm bao
tháng mấy quê nhà - em tháng mấy phương xa
gió hoàng lan quyện mưa bay vào nắng
khoảnh khắc vàng chiều nắng
tiếng thủy cầm ru hoang lời bom dạn
loài bướm cũ gọi tình
trong những lời nguyện xin bình yên
phải mười năm - hai mươi năm trôi qua
tôi mới hiểu được giọt mắt khi mẹ kể về quê ngoại
nỗi buồn vui con gái tuổi lấy chồng
ngồi đếm tóc mơ hồ tâm linh đá
như hối tiếc một thiên đường vụn vỡ
phải lâu lắm rồi mới từ tạ xuân xanh
sáng nay nhìn ảnh dì tôi đã khóc
cũng những giọt nước mắt
như ngày nào của mẹ
ước gì và xin gió
mang lời tôi bay xa vào hư vô
để âm vang mẹ tải khắp
dù ảo ảnh vẫn hơn không
(cái không nghìn đời thương xót
thần thánh mình che muộn dấu ăn năn)
thưa mẹ đó là sự thật
rất tỏ tường
khi lời đá rót từ tâm
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 15, 2022 - 4:43 Am.)