LỜI CHỈ LÀ VU VƠ THẦM

 

một chén trà thôi
một chung rượu đắng
giữa bóng sơn hà tôi với tôi

em đi qua ngõ sao chẵng biết
tương tư hề
tương tư ai tương tư
thoáng thì lâu dài ai đời như ngắn lại
có những khoảng chừng muôn dặm cứ xa xôi
không nhắc đã lâu rồi: di trú
cánh chim ngày thả tiếng thơ rơi
bên linh hồn mộng
mỏng manh em chiều hư hao đợi
cõi hoang vu gõ cửa nẽo đường mây

ta và em
khoảng cách những cái bóng trùng vây
màu ảo ảnh chập chờn len qua mắt
bởi thực thể ta con chim gãy cánh
từ cô độc mình thôi hót giữa trào dâng
giang đôi tay
ôm trọn vẹn ngút ngàn
hiện hữu là mộ phần trên nhang khói
giữ làm gì nữa
tháng năm đong sao đầy bao nhiêu ấy
nỗi hoe vàng tình nắng vốn hanh hao

để hoàng hạc (vẫn nắng) xuyên qua lá
rụng hư mòn xuống hố thẳm tình thu
đùa với phố
bóng nhởn nhơ cười gió
nụ hồng đào bỏ cuộc nhớ đời ru

khi vằng vặt hong khô lời biển hát
Hải Âu (quên chung quanh mình vui)
ngồi uống chén tình nồng
bởi xưa con sáo ấy - sang sông
để thu say khướt
rót tình không bây giờ

và mãi xin biển ơi
viết bài thơ về gió
cũng sông hồ
cũng lang bạt nhân gian

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Nov 30, 2021 - 7:26 Am. )