MỘT THOÁNG CAO NGUYÊN
khi mùa mưa vê trên cao nguyên
màu sơn cước sẽ buồn hơn tóc
con gái tuổi mười ba xuân lộc
chưa già mà đã lắm oan khiên
đóng trên mạn núi bóng trời nghiêng
tiếng khèn réo vàng hanh nương bắp
em phơi cái nắng chiều tây bắc
lo toan quằn trên đôi vai gầy
bài ca mẹ đêm hội Gầu Tào
là dấu hỏi buồn về nhân thế
lời hát yêu tri ân lòng mẹ
(sao chúng mình không buồn chị ơi)
thật nhỏ nhoi vất vưởng lạc loài
cho lối hoàng hôn đen hơn tối
tình yêu sương giăng qua con suối
lỡ xói vết thương đau buốt lòng
hỏi rồi con sáo có sang sông
đi lây chồng bỏ em ở lại
như cha mẹ mình bây giờ đấy
chiều sẽ nói gì - trong mờ buông
trong phế tích ước vọng tình thân
gọi hồn núi tiết xuân về lạnh
cây bắp non lá còn chưa đậm
làm sao tự quang hợp mặt trời
chứ đừng nói tìm được giữa đời
đủ miếng ăn cho ba đứa bé
đi lên núi địu khoai chặt nứa
quần áo - tiền trường - rồi thuốc men
chỗ lặng thầm chưa rót môi quen
bao giờ em biết mình thôi khóc
đá vẫn đứng ngàn đời dựng dốc
hơn trái tim chảy máu tình sầu
từ cô độc họ ôm chặt nhau
xót xa phận nhân duyên chưa đủ
cha mẹ buồn nỗi đau phu phụ
cao nguyên hỏi người có thơ ngây
mọc từ nương rẫy mồ côi nầy
những trái bắp hẹn qua mùa khổ
nước mắt tôi nói: em còn nhỏ
đừng nhé cô - vội gì lấy chồng
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Nov 28. 2021 - 8:02 Am.)