NHÌN ẢNH DÌ NHỚ ME

 

có lẽ chẵng cần ngây ngô phố
đứng thầm nhìn dọc suốt chiều ngang
ngày nào cô bé Cẫm Nam nhỏ
cây cầu qua sông chia hai phương

chia hoang thời hồng bên song cửa
thiếu.phụ.nữ.trung.học.Hội.An
mùa thu dáng gầy mơ rừng rú
hát vu vơ phố rụng là vàng

cứ mốc meo theo từng khoảnh nhớ
mái xưa vòm bẻ cong âm dương
đã lâu không nhắc về khốn khó
nỗi rong rêu mọc trên phiến hoang

vả biết khi có lần thăm lại
Hội An - góc ngả ba Tin Lành
nếu không nhầm em về quẹo trái
hướng ấy là đường Phan Đinh Phùng

sau Khổng Miếu hình như chiều hạ
mẹ kể tôi nghe về Kiến An
giọt mắt buồn khi nhắc đến ngoại
tôi rất thản nhiên (tuy có buồn)

của không gian nào trong năm đói
ông nhâm nhi rượu với "đĩa lòng"
một tai nạn hỏa xa gần đo
người chết nằm mất hết ruột gan

mấy nghi hoặc chờ điều oan nghiệt
bể dâu khoát áo cuộc phong trần
như suy nghĩ tôi về ly biệt
vu qui mẹ rời quê trăm năm

phải mấy chục năm hoa mùa Tết
mới thắm rực hồng nghi lễ xuân
thằng bé xưa nay cãm nhận biết
về rớt sầu giọt xa quê hương

phải bây giờ mùa treo ngọn cỏ
lạnh lùng tôi - nỗi buồn đóng băng
mới hiều thấu u tình mất mát đó
càng thêm muôn đau nỗi đợi con

đốt nén nhang lòng xin lỗi mẹ
sao nghe cháy rực lửa tim gan

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 10, 2022 - 6:44 Pm.)