NỖI BUỒN BẤT LỰC
có những đương nhiên khép lại
chỉ bởi một câu chuyện buồn
ngày xưa mẹ đi bán sớm
mời con tô bún Hội an
những bước tình cờ như sáng
tình cờ thôi - gặp mời ăn
nhìn tô mẹ chỉ toàn nước
sự hót bụng trên nếp nhăn
tô bún tôi đầy đủ hết
cứ mỗi lần tôi ngồi ăn
trời đất thế là hóa cũ
không gian tìm về Hội An
cứ mỗi lần ăn lại khóc
tôi có cả ngàn bửa ngon
và cả ngàn lần nước mắt
trong vô vàn xót - tình con
khi tất cả là quá khứ
hiện tại "của chưa" vẫn còn
chắc chắn có lúc phải đủ
làm kết quả (không là không)
như ngày em còn thiếu nữ
thẹn thùng yêu - đôi má hồng
ta ôm linh hồn cô lữ
bây giờ ngồi nghe dỗi hờn
"sẽ" - ở trong chiều xa xứ
buổi sáng sẽ về hoàng hôn
nghĩa là biết bao ngóng đợi
"sẽ" cũng có thể là không
có thể hóa kén.nguồn.gốc
dệt lụa Tây thi dâng buồn
để trả nợ công dưỡng dục
sự hy sinh thánh vì con
thưa mẹ có thể trả được
thì chỉ nói lời cám ơn
bẽ bàng và bất hiếu quá
lời cám ơn như vô ơn
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - May 30, 2022 - 7:16 am.)