VÀ NGHÊU NGAO KHÚC PHẠM
(Tặng bạn Phạm Chinh Đông.)
mình lại gặp nơi nầy vùng đất hứa
bỏ sau lưng có những khoảng rất buồn
bài ca biễn ru thời ta đỏ lửa
năm một ngàn chín trăm ấy - hạ hồng
"Người Tình Tôn Nữ.." ngày xưa phổ nhạc
bài thơ tình có thuở Phạm Chinh Đông
bây giờ nhắc không chừng cùng rót rượu
một ly mình cùng một ly tha phương
như em quên tôi - bởi tôi bỏ Chúa
như phôi pha trong triệu triệu niềm tin
nguyện nhật tụng lời kinh cầu òa vỡ
tháng năm nào nhắc mãi mọi lời xin
cho thôi bay ôi tóc chiều hoang dại
bóng tà dương dựng núi giữa hoàng kim
trong ráng đỏ có người im đứng lặng
mường tượng thật xa xôi hương dạ lan
và nếu nói bằng ngôn từ dối trá
gạ gẫm mình xin làm vui đời nhau
thì ít ra cũng là hương trao gió
chút phấn son tô ngọt nụ môi đầu
thương bước lặng - ta (dĩ nhiên) trả lại
dấu tình sầu lưu giữ thưở hư hao
dĩ nhiên ảo mùi dạ lan thoảng dại
vách thiên đường ngày cũ giờ xanh rêu
ta rêu mọc - ta đời mình xa xứ
em hoang vu cuộc nọ vốn đã nhiều
cần chi nói đợi em về quyến dụ
mà xa quê tự sự mới buồn thiu
ở đó buồn cứ nói về bất tận
bên kia đời dáng núi quá đìu hiu
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Sep 13, 2021 - 7:31 Am.)