CÓ ẤM ÁP TRONG TIẾNG RÍT CỦA GIÓ
đâu bất chợt mọc loài hoa tiền kiếp
lầy lội mơ hồ - lạ chốn hư không
cội tưởng niệm nhú chồi khoe sự chết
khi giọt nước mắt đá rơi trên sông
có ấm áp từ gió (trong tiếng rít)
mùa xuân trôi bóng chiều nghiêng hoàng hôn
thương bé nhỏ vài ngỡ chừng quấn quýt
chạy xe trong mưa - ta sở thích cuồng
làm sao: hỡi những linh hồn mỏi mệt
chim gãy cánh nằm dõi mắt đại dương
cố thật sâu bới cào trong trí tuệ
những vạn lần rong giập nhánh tủi hờn
thôi đừng hư vô nữa ở thực tại
cũng bóng gió cũng có khóm mây buồn
long đong ngũ trên giòng sông định mệnh
lời hoàng lan ru thiên thu hồn nhiên
bé gom hồng cho hoa xưa trở lại
khâu vạn mũi kim cỏ may dư âm
chẳng ầm ỉ dịu hiền như khắc khoải
gởi gió và rất nhẹ bay về thăm
quá khứ là vài cánh hoa mềm mại
rơi mặt trời đỏ ráng biết dỗi hờn
đi tìm giữ chút hương thừa vương vãi
mùi cố xứ mang mang trời tha phương
có ấm áp gió trong từng tiếng rít
dấu yêu hạt mưa rớt ướt phiến buồn
hoại tử sầu vạn lần đau vết nhức
những nỗi đau - đau lắm - mà yêu thương
để còn thức lần mò đêm quá khứ
gọi oan hồn về vén tóc nghĩa trang
rất cổ mộ mùa xuân nâng níu giữ
từng thây ma rã mục giữa nhân trần
có thể (dẫu biết chỉ là ảo tưởng)
vẫn thật tình khản cổ réo yêu thương
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Apr 14, 2024 - 7:47 Am.)