ĐỘ LƯỢNG BỎ QUA
tôi như cơn bão gió
thổi những cánh lá vô thường bay
giữa ngờ ngợ về thứ đức tin vốn không thật
bởi tội lỗi đời nào mà không là nghịch lý phải không em
chỉ sự tiên tri của người mất trí
nhìn thấu xa xăm vớ vẫn một thiên đường
phước hạnh chiêm bao ở mãi cõi vô cùng
mà thực sự thế gian chẳng thể nào biết được
thứ cứu cánh rêu rao chất chứa đầy tưởng tượng
sự thật chỉ có thể gọi là bản ngã
khi hiện hữu và nhìn thấy nơi nhân loại
bởi cái khôn cùng mới thực sự là tồn tại
ước vong chỉ tưởng chừng
(dù mơ mộng vốn là không gian thoát ra khỏi
tấm lưới đời thường)
mùa xuân là chẳng muộn
em đi trên lối mòn - hương hoàng hôn
cỏ.tình.nhân may đầy những mũi nhọn
trên áo quần trên xác thân nà nõn
nỗi đau đến bật khóc mà vẫn cứ ngọt ngào
đâu phải mơ mộng đâu mà thiên đường cám dỗ
đã tội tình gì vách địa ngục dựng chắn ngang
tháng Giêng sẽ lạnh hơn
khoảng không gian giữa đêm và ngày còn lẫn lộn
nỗi buồn ta mường tượng
người thiếu phụ chậm về cúi nhìn bóng mình đen
dưới đất
biết mấy thì thầm để lại mãi trong ta
cũng đâu phải là hư vô mà sương mai lẫn khuất
cũng đâu giữ chỉ một khắc thôi dung nhan vàng
thấp thoáng lá lay rớt rơi từng phiên khúc
thổi giấc nồng nàn bay rộn trong hơi xuân
trái tim nhói vết hoàng kim cố xứ
em giữ hộ ta lần sau cuối nụ buồn
vắt trên “nhánh bây giờ” vạn muôn sợi nhân tình đỏ
vách lối hoa đào rực lửa dáng giai nhân
rừng nối mặt trời khoác áo ráng chiều hôm
bởi nhớ trung du
nên Quế Sơn thật nhỏ
ta lại trở về níu kéo mãi ngu ngơ
buổi sáng giật nảy mình nhấc bổng linh hồn thơ
độ lượng bỏ qua những xa xưa
mà Stockton lầm lỡ
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 4, 2024 - 6:02 Am.)