RỒI CŨNG CHẴNG TRĂM NĂM


chỉ thầm lạ những thoáng ngày qua phố
mùa chưa từng là đã tháng mưa đông
hơi khói bay lạnh bên ngoài tiếng thở
lẩn quẩn thả hồn quấn như tơ sương


thứ hờ hững bước quàng xiên chân gió
hoang rất tình cờ nét yêu hồn nhiên
một thanh tao chợt - một lời kinh khổ
bóng lắng yên và đâu xa thiên đường


cũng bước chậm giận hờ hoàng hôn gió
mái lá chiều sợi khói lững bay loang
câu kinh khổ cũng nguyện cầu vẫn đó
trong cái lạnh ngoài ấm hẳn trong tim


nỗi quá khứ nối dặm trường bé nhỏ
em ạ có đã từng nhiều hoàng hôn
trăm vạn đông bạt ngàn thu khốn khó
mà chập chờn chỉ cứ nhớ một hôm

cứ hò hẹn với nhiều điều bỏ lỡ
nơi vẹn toàn dấu ái cuộc tình thân
có thù hận xác nhân gian gục ngã
tóc hòa đêm người ngồi mơ địa đàng


con sáo cũ sang sông buồn từ độ
sóng giang đầu vỗ khẽ kéo đời sang
tưởng “giấc không” đã quen nằm bến đậu
nào đâu ngờ lại bơi ngược thời gian


hàng hàng nẻo mấy được từ di họa
nhỏ nhoi ta lạc lõng bước dương trần
trốn góc khuất vạn trăm chừa thiên hạ
bài khóc thầm xen kẽ khúc cười vang


bỗng giật nẫy tưởng chừng dìu ảo mộng
mà dẫu gì rồi cũng chẳng trăm năm

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Jan 8, 2023 - 7:59 Am.)