ĐỪNG LÀ MỘT DẤU HỎI
ừ tháng Giêng đương bận
cứ tiếc hoài hôm nay
loài dã quỳ nín lặng
trong ngôn từ gió bay
thoáng vui nhòe ánh mắt
ôi chăng đời vũng lầy
với nửa chừng đã tắt
theo mộng hoang cúi đầu
gượng gạo gieo tình đất
những tưởng chỉ mưa mau
rớt rơi muôn vạn hạt
nở đầy hoa xôn xao
trên ngọn buồn đông đá
dạ nguyệt vàng hư hao
cũng tự thân vọng ngã
khúc thầm mình vu vơ
tháng Giêng nào có lạ
những thứ chừng bâng quơ
thoáng nhỏ nhoi về phố
để lại một lời thơ
một vong hồn ma nữ
lãng đãng oan tình xưa
mặc áo trắng quá khứ
ngự phố che rèm mưa
người bước chân thị tứ
nhắc lại tháng ngày ta
lạnh lùng bay rối tóc
những sợi đông trói mùa
đừng sợ tháng Giêng khóc
chỉ bởi thầm gót xa
sương trên đầu ngọn sáng
bóng đèn đường ngu ngơ
đừng...
và hãy nín lặng
hỏi sao người
vào thơ
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Jan 21, 2924 - 5:42 Am.)