LẠ CẢ HAI VÙNG ĐẤT
bóng đã sắp tàn đêm sắp rạng
gót mưa là bước thời gian rơi
những hạt không sủi bọt bong bóng
chẳng bởi bây giờ hay xa xôi
hư vô những giọt giăng cõi mộng
trong vàng thu: cuộc.lá.tình.say
và chung con dốc hai vùng ngược
em có về quê hương nơi tôi
xem mùa lá còn chăng nỗi đợi
nối mãi thầm thì với chưa nguôi
giống như mọi phố từng rong ruổi
những ngõ quanh sẽ khuất mặt người
ta tội nghiệp ta nhìn ngoáy lại
cổ tích chính mình rồi ngu ngơ
cũng thuở học trò khoe áo mới
tựu trường chấm phá nét tiểu thơ
mùa thu sao lá không hề rớt
bộ quên rồi đường không cây ư
không cây tựu trường rất con nít
thật rất ngu ngơ tựa bây giờ
dù đã mộng hồn lên cao vút
bài “mấy tuổi đầu” đã nói xưa
“nhớ ngày xưa muốn em cười
tôi cho anh cứ cầu trời đừng mưa”
cơm áo gạo tiền xoay tất bật
trần gian làm tên tù khổ sai
lo được bữa chiều rồi lo sáng
tối nằm tục lụy lại sớm mai
(ba mươi ngày chẵn thì một tháng
bốn mươi tám tuần hết năm sang)
mấy rớt rụng đời mùa chuếch choáng
lóa mắt nhòe xuân nào mai vàng
văn chương bỏ xó vì cơm áo
quá độ - xã hội thêm tối tăm
trói buộc bao nhiêu năm đắng mật
cũng là lúc xa rời quê hương
ra đi mà hồn phi phách tán
để bây giờ nhìn mưa Stockton
và thu hoàng hôn - cùng ướt lá
ngỡ chừng quá khứ chợt bay ngang
vẫn em con thú đầy hoang dã
trong mưa ta cũng gã mọi rừng
công chúa say nồng bên giấc ngủ
chờ trông bạch mã đến chập chờn
tang bồng cung - ta - hồn lãng tử
ướt lòng vài giọt rớt mưa buông
đã thu
chờ (nghĩa đen) mục tử
đường chưa
hoa anh đào nhuộn hồng
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 7, 2023 - 7:08 Am.)