VÀ... EM ĐÂU TRÁCH CHI BỘI BẠC
có mùa xuân con đường nhuộm hồng
hoa anh đào níu hồn trưa hoang
và thoáng thăng trầm hương đồi núi
ngậm ngãi hư vô tìm núi rừng
và mùa sẽ mãi trăm năm vàng
buông tháng năm vài chùm tơ loang
em ơi ta ngũ bên thác lạ
hoài trong xa hoài mơ hoàng hôn
có muôn vạn thứ bay hương trầm
đâu chỉ em mới nắng hạc vàng
thu chưa về có vàng chăng lá
vả em trong ta cứ muộn màng
quê mình nữa thế kỷ chiến tranh
và nữa thế kỷ ngó chông chênh
về phía hoang đường bông hạ đỏ
gót nhỏ hoàng kim và tựu trường
mùa (là không gian tôi và em)
mười bận nhỏ hoặc bao nhiêu năm
ừ nhỉ sao ta từng ước nguyện
mà hiển linh đâu chỗ tội tình
và lối mòn chiều nghiêng đồi nương
mồ hôi cháy cái nắng vô thường
không phải cũng chỉ như mọi bữa
nóng ran chực đốt cháy núi rừng
biết ảo mộng giữ gì trắng trong
và còn chưa thỏa mộng tang bồng
nên đã lâu rồi không thèm ghé
về thăm thôi dù chỉ một lần
vậy Tết này lãng tử về không
đốt nhang tưởng niệm lại cuộc hồng
thôi nhé chớ đừng nên lần lựa
và rồi hay chỉ lời hứa suông
và... em đâu trách chi bội bạc
cũng bởi từng đã mấy mươi năm
MIEN VŨ THANH
(Stockton - Feb, 22, 2024 - 6:06 Am.)