CŨ RÍCH MÌNH
CỨ GỌI MÃI ĐỜI SANG
tưởng thức dậy mai sẽ là ngày mới
em hồn nhiên ở tuổi rất xuân xanh
ta cuống quýt chập chờn ôm mấy nỗi
gió mềm môi ru dổ bóng trời tàn
lại mộng mị gót thì thầm qua phố
ta run tay gõ vọng thiên đường môn
em tiểu thư tóc rối ngoài khung cửa
ở xa hơn cánh chim nhỏ bay buồn
cũng đã đủ hoặc ít ra cũng mới
là mặt trời bắt đầu từ rạng đông
hay hoặc ít cũng thay ta (hồn mõi)
làm thơ tình da diết bởi hoàng hôn
em bây giờ gói dỗi hờn nơi tuổi
hoàng kim mộng về xa xăm thời hồng
chút tình hờ xanh xao ngàn kiếp đợi
lãng tử nầy đã vốn dĩ năm nao
thế là lại đưa nhau tìm khoảng lặng
vũng tối sâu thăm thẳm đáy vực lòng
không ai hiểu mà "có không" cũng mặc
chút vui buồn ơi biển nhớ triều dâng
tống tiễn buồn uống dăm ba ly rượu
xóa hờn đau nào đâu chỉ men nồng
ta say chiều - em - phía hoàng hôn muộn
cũng vơi đầy điều có thể hư mong
cứ oan hồn lời thơ cho vụng dại
đương không người đổ bóng rung cành sương
mờ ảo giác dung nhan mờ động đậy
thôi đường hoang (cả thôi nhé muộn màng)
mỗi thức dậy ta mỗi chờ ngày mới
cũ rích mình cứ gọi mãi đời sang
MIÊN VŨ THANH
(Styockton - APR 27, 2021 - 7:55 Am.)