ĐƯƠNG KHÔNG
đương không ta: chỉ là cái cớ
khuya chợt buồn ướt nỗi sương đêm
hỡi dỗi hờn hoàng hôn ráng đỏ
đâu rồi vạn dặm "nhỏ" quan san
bỏ rực hồng sợi mai xõa tóc
hoài mê xa sao không về gần
tiểu thơ hẹn yêu môi tháng Sáu
nói trước nào bước khỏi nhỡ lầm
ừ nhỉ mà sao cứ cũ rích
mà hại gì tuổi chẵng cài trâm
ai bảo em làm con gái lính
dễ thương như sương mai mong manh
ai bảo em sao không thiếu phụ
gọi tình nơi giọng hát ru con
nhói đau ta yêu muồi giấc ngũ
à ơi thơ ngây tiếng lòng buồn
ta rất (đương không) hay nói trước
trận mạc em lối mõi gót hồng
về đêm: màu hỏa châu rớt mật
sợi kén tình buông lơi tơ vương
loanh quanh có bao giờ chỉ một
cho dù quan san em và anh
thế sự kết tinh làm chung cuộc
màn kịch dời đâu thể riêng em
khi biển tựa núi rừng có thú
nghĩa trang thức giấc vạn oan hồn
em buồn cũng chưa bằng chút xíu
của rất nhiều biết bao đau thương
hãy giữ lại những gì đang có
ở trong tay cả chỗ đợi mong
vui với hiện hữu nhỏ nhặt đó
so đo chi tha nhân mà buồn
(thường hạnh phúc không hề vĩ đại
hay đắt tiền mua hoặc cuối cùng...)
bên gió - bâng quơ - say huyền thoại
đương không chiều nhớ hóa thiên dàng
đương không em ngũ trong cổ tích
gã làm thơ đi giải lời nguyền
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Jun 21, 2021 - 6:44 Am.)