CÒN EM CÓ VỀ HỘI AN KHÔNG

 

mông trở về quê sau chiến tranh
đã hóa phù vân thành viễn xứ
mấy chục năm trời lang bạt tử
hêt trắng hai tay rồi lại đen
ngày xưa ta lỡ vận sách đèn
nay - mất cả ngày về quê mẹ
trong cái tổ chim di thời bé
và tuổi hỏa châu bao hồn nhiên

bao giờ cuộc hẹn ta gần hơn
khi mùa Covid cản ngăn giòng chảy
đập virus cắt đường bay tháng Bảy
những phi vụ buồn tênh mỏi chờ
ngày trở lại lãng tử ươm mơ
Hội an mưa Xuân rơi trên mắt
của thuở tình yêu vừa biết khóc
em về con đường nhỏ mưa mau
phố bay sụt sùi nhưng không Ngâu
bỏ ít vốn tập tành buôn bán
hay sẽ đốt thơ tình thắp nến
cho môi hồng vui sinh nhật em

dự tính (cứ tựa mông du đêm)
qua Giêng về quê mình song tịch
như con nít tay che kín mặt
khi bất ngờ có kẻ ghẹo yêu
úp mặt vào nơi xin bình yên
nuôi tóc - trong khuôn viên người trắng
tiếng kẻng trường vang âm thanh nặng
ta học sinh bên trang vở buồn
Hội An là lớp học hoàng hôn
sẽ đêm - (ru lời ma trơi khổ)
một ta ngồi trên hành lang phố
uống rượu hồi hương mà ngu ngơ

cả đời ta (không phải bây giờ)
quá hiểu những điều không thể tính
mọi thể loại đời không tự định
mà do an bày bởi tự nhiên

còn em có về Hội An không

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Aug 04, 2020 - 6:26 am.)