CƯ AN HÃY TƯ NGUY CHO PHỐ
em có về quê sau biến cố
xác con thú hoang nằm bên đưòng
nhang khói còn nguyên trên mộ cỏ
người mẹ lưng còng khóc nhớ con
hãy nghĩ về điều ngang trái đó
con dốc đường xuôi mà ngược Kinh
buôn núi chân tình hồn trái đỏ
thề thốt bên nương cuộc đời mình
khi hoa tim nở màu nhân loại
ở đâu có lời chân mây em
trong thẵm sâu hoang mùi dịu vợi
đất chiều loang nắng bản Thượng êm
mai tháng trời - trời thì bất tận
quê hương nào yêu chẵng thắt tim
cái rét Đông bao lần vết đạn
bởi yêu: đời mẹ quên truân chuyên
chúng mình lớn tưởng men tình cạn
sa mạc khô khan mọi tín điều
gọi khan cổ nỗi chờ rất thật
chồi Xuân nâng hoàng hôn vào đêm
đêm đen như tóc em thuở nhỏ
ngủ vùi ta từ vô tận mềm
ngày mai khi đồi nươing xuống phố
mặt trời reo vui theo gót chân
cư an hãy tư nguy cho phố
giá của chính mình bởi tự thân
MIÊN VŨ THANH