HƯƠNG QUEN - GỌI BIẾT NHỮNG THOÁNG NGÀY

 

thế đấy mưa ngoài parking động
mùi hương trần tục níu chân quen
hóa đá tháng ngày quanh thoáng động
dỗ bâng quơ mãi chút hồn hoang

như thể mùa thu vừa hở miệng
giỡ muộn màng xa từng phiến mòn
mép đá ta trên phiến mòn khiễng
đợi chốn mình riêng mãng tình rong

thiên hạ gọi ta: thằng mất nết
kiếp sinh từ nhỏ: đa tình nhân
hoàng hôn hương hoa Hồng mấy bận
là bấy lần ta choáng ngợp hương

ta đã không về quê thuở bé
đễ làm thơ nuôi lớn Quế Sơn
nơi ấy ta yêu từ rất trẻ
mẹ cản ngăn bằng những trận đòn

nào sợ ta vẫn yêu như suối
chảy xiết trong tim vạn lối mòn
như thể cứ lớn dần theo tuổi
giấu chữ tình cuồng mà dại khôn

rất lâu đã không làm thi sĩ
bận bịu đời mình nợ áo cơm
hoa khôi Vũng Liêm thôi hương dại
qua Mỹ lại về quá khứ em

lại sá chi miệng môi tục tử
lại chợt khinh khi mọi thấp hèn
rót vội trong tim dăm ly rượu
nhóm lửa tình si lại đón tình

không phải em -
dù "thiên.hạ.sự"
hương quen - gọi biết những thoáng ngày

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 07, 2019.)