Ở CÕI
MÙA THU MANG NGỤ NGÔN

 

hoàng Hạc nào cho môi thoáng nhớ
xõa tóc mưa bay lá tuổi Hồng
dịu ngọt thì thầm bên cổ mộ
ngỡ như ảo ảnh bóng đời hoang

đợi Thu (không sớm) chưa khuất ngõ
gieo rắc đoạn sau muộn lá vàng
em cũng đã về nương nhánh gió
gói gọn đời xa một cuộc tàn

đã sự thật rất nhiều tư lự
nghi lễ quân thần đón tân nương
mây núi gió ngàn trăng cố xứ
vô vàn hoài niệm đương triều dâng

là nhớ (một phần vì tiếc nuối)
chút nhói lòng đau thuở rất gần
cố gượng lắng im điều không nói
hồn Ngâu xưa ngày tháng nguyệt cầm

của em tháng.bãy.mưa.Chức.Nữ
hoàng Hạc giấu mình trong lá buông
rụng rớt vỗ về hơi hướng cũ
thi sĩ bâng khuâng chiều vỹ cuồng

cứ hư vô đễ rồi hoang nhớ
ở cõi mùa Thu mang ngụ ngôn -
cứ trân trọng nhau từng tiếng nhỏ
nghìn trùng âm vọng chốn nhân gian

có nỗi ta em: vùng cô quạnh
như vậy hẵng đâu là hư không
quê hương hư không từ sâu lắng
lời môi xa ru hời tiếng buồn

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton-Nov 20, 2019 - 07:49am.)