TRẦM THỨC TÔI VŨNG ĐỜI GỌI NHỚ
(Tặng Nắng Chiều)
đường qua bên em sao xa xôi
môi chợt đắng ta cũng con người
trăm năm còn mãi người trần tục
giang rông đôi tay mà hỏi trời
ôm mộng mị tràn theo đầy vơi
khoãng lặng thầm (ta - em) khôn nguôi
vội vã tự mình xin chén đắng
quên đi chút tình nhạt nhòa môi
mai sau em có bỏ cuộc vui
giấu nỗi rất đau ở nụ cười
mưa sẽ buồn thay thời con gái
giọt.mắt.lệ.sầu suốt trùng khơi
ta tháng mấy như thể mưa Ngâu
mơ làm Chức Nữ gọi đời nhau
thân buông nhìn cõi mình cô quạnh
bài thơ tạ lỗi gởi ngàn sau
thoáng nhỏ ấy đâu rồi em ơi
ngày xưa lá rớt giữa tim người
mùa có - mùa không chia xa - nắng
cuối mùa tây bắ hoa Ban tươi
muốn về quê xem lại mưa rơi
mùi hương hoa Cau muộn ru hời
đong đưa nôi ngày nao mẹ hát
cái nôi tha phương ru một thời
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - May 23, 2020 -- 07:01 am - Vừa chat xong với NC.)