HOÀI QUÊ

 

chinh vì thế
thơ là cộng hưởng của mọi sự truyền đạt
bởi chính nó
và rồi
đã giữ lại một mùa nhớ cho mình
tháng ngày nào cho em... đã qua trong trí tưởng
bỏ hoang vu về cư trú nhánh tàn đông
mùa tuyết tan đón hạ
mang "nguồn-nước-yêu-người" về tưới mát cỏ nâu hoang

tháng Tám tội tình - một tôi nài nỉ
(không hẵn phải là những lời cầu nguyên trên môi)
mà em ơi
nào đâu có cái thứ ấy để tôi xin

có lẽ chỉ có một mùa ngày xưa tôi bé nhỏ
thương thầm cánh phượng héo trong quyển lưu bút xanh
cuộc tình vụng
bóng thiên đường ngọt rót dỗ thêm yêu
hồn tôi chết bỏ đi hoang từ đó
màu hạ đỏ - má em hồng thuở nọ
tôi cát bỏng sa trường đánh cuộc giữa chiến tranh

phải đến bây giờ nơi hơn nửa vòng trái đất
dấu hồng hoang ngất lịm ngồi ngỡ dáng xưa về
qua lối phố
đường chiều êm gót khẽ
thôi - em tóc dài quá khứ
lữ khách buồn ta hoài niệm tuổi đời mơ

xin một lần em cứ về ngang
để ta tưởng mình đang sống giữa lòng quê mẹ
cũng Chủ nhật em
và cánh hoa phượng ép
ở đời tôi
trang lưu niệm du hồn

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Aug 09, 2021 - 8:30 Am.)