HƯ HOANG
khi nào về em nhớ cho ta mượn
treo lên cây đời thêm chút hương thơm
vì như thế hồn Thu buồn sẽ động
hôn phối xa gần vội như chào Đông
mà biết mấy mà ngắt ngang mùa lỡ
rót tình sầu tự cổ với thời hoang
nào kiếp đợi hãy hiện thăm lần nữa
sự chờ thời đợi số của hoài mong
đâu bao giờ giòng sông trôi lộn ngược
con suối vượt sơn khê về thăm làng
ta lý lẽ bới tìm bao kỹ niệm
chổ thật riêng nghe tiền kiếp xoáy mòn
khi nào về hỡi nghìn trùng sóng vỗ
chiều.hoàng.hôn.mưa.Ngâu - chờ Ngưu lang
đương thuở không chẵng có gì khốn khó
bởi ngựa hoang từ ngày ấy xa em
xin những lần hư ảo người qua phố
dáng tiểu thơ động đậy khẽ gót mềm
chiều giăng thấp một cơn mưa phùn nhỏ
lời thơ buồn nhỏ dại gọi bên song
bởi cứ: sáng trưa chiều - rồi lại tối
không gian đời hóa kiếp nối thời gian
tay lần lựa móc moi đời cổ tích
cuộc tận tàn bởi hư vô tự thân
khi nào về rủ rê con phố nhỏ
đêm chờ rạng đông thắp sáng tình nồng
đón giai nhân mọc vạn lần tóc đỏ
sợi tóc mặt trời mai sắc rực Hồng
nhé.em.trở.trăn - cho thêm hờn dỗi
tối tăm mình nhóm lửa đốt hư hoang
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 07, 2021 - 7:35 Am.)