KHE KHẼ MÌNH
QUAY LƯNG TÌM ƯỚC HẸN

 

tháng ngày sẽ trôi qua như định luật
vẫn hoàng kim dẫu quá khư biết buồn
ta có em bây giờ sao nhìn được
chỉ vĩnh hằng cõi nhớ ấy xa xăm

(không và có) Thu không vàng thêm lá
(có và không) đêm cứ chờ mai sang
từ muôn thuở mùa Xuân thì trước Hạ
tiền kiếp mình Thu vẫn cứ gọi Đông

bao giờ về nhỉ em-mùa-rên-xiết
cái lạnh đang thăng hoa chốn tận tàn
bóng đổ huyền gầy gò thân tuế nguyệt
em tinh mơ động đậy gót thiên đường

ta ngoảnh mật nghe hư vô thở nhẹ
buồn tênh mình hơi hướng của hoang không
bên cái "ngoảnh mặt sang" là mộng mị
bài thơ tình giai điệu nhớ quỳnh tương

ơn gót nhẹ đong đưa ru tình muộn
qua ngõ mùa nhắc khe khẽ lòng quên
im lặng ta: con Sên ngồi bất động
rong rêu đời nghe ký ức về sân

mà cứ thế vật vờ bên năm tháng
như trêu hoa con Bướm nhỏ bay vờn
như thiêu đốt thiên lôi ngàn sét đánh
dọa thế nhân sợ sệt làm hung thần

ta cốt khí cũng vươn vai cố mạnh
sự cố (của sơi tóc nhỏ nhoi buồn)
khi cơn lốc ngoài trời như trút hận
thiên thần đâu cho rối rắm diễm trần

em vẫn cứ về trong tôi một tinh mơ huyễn hoặc
chợt thoáng nhỏ tự tình nào
hoang phế ngõ phù vân
khe khẻ mình
quay lưng tìm ước hẹn
bóng thiên đường xa - nơi ngôi nhà nguyện hoang

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Jan 23, 2021. 3:03 Pm.)