DÙ KHÔNG NGƯỜI TRỜI VẪN QUAY THÁNG NĂM


biển vẫn ngàn đời của sự rêu phong
là những cánh rong xôn xao ký ức
nằm với cát chiều xưa nghe biển khóc
giấu thiên thu nông nổi một trời tôi
email đi cô bé (nhớ chúc vui)
đời tám hướng cứ chọn về phương gió

người con gái treo cành thời gian đỏ
che dung nhan tự hóa kiếp nụ hồng
(dù không người trời vẫn quay tháng năm
huyền thoại vỡ chiều bay muôn cánh trắng
hoa bạch nga và đêm còn nguyên nắng *
phố đèn vàng thắp trên ngọn cây xanh)

ta lần mò tìm bài thơ bỏ quên
trong giũ nắng tuyệt tàn vào cõi tận
nơi những cơn mưa “tháng Ba góa phụ”
bởi không chồng gào hét giữa nhân gian
cuồng hoang dại cô đơn mơ chiếu chăn
bên phố thị (cuộc tình nào chứng thực)
ta mặc kệ mùa Xuân qua trước mặt
nghe chừng vui hẹn ở gió thì thầm
phố sáng đèn hôm trời rơi hoa Xuân
hoa thì tàn hồn trơ trơ gởi lá

hãy giả sử tạm bỏ qua chuyện Hạ
sẽ không gian buông mịt mờ bóng vàng
môi cong Thu yêu uốn lưng cỏ mềm
sẽ chỉ để trối trăn rồi tiển biệt
chút khẽ động vừa quay lưng đã mất
rõ ràng đời cũng chẳng đợi em sang
dù không người trời vẫn quay tháng năm
và phố có thể già theo tuổi tác

nắng bây giờ mai trăm năm vẫn nắng
rong rêu đầy - em - nổi đợi còn nguyên

 

MIÊN VŨ THANH
(Jun 16, 2008 - San Jose.)
_______________________________________________________________________
* Ở Mỹ tháng mà ngày dài hơn đêm thì thường 8:00 chiều hay 9:00 chiều vẫn còn sáng.