LỜI ĐÔNG ĐƯƠNG KHẼ PHẤN SON ĐỜI


Của hôm nắng chở hoàng hôn muộn
chẵng vội trăng sao cùng tháng năm
có mưa ca dao rơi ngàn vắng
chợt - vẫn cái thời nào mênh man
hanh hao tự thoáng chiều vô thực
một chiếc lá vàng vừa bay ngang
mơ hồ gót động sâu cõi gió
lời Đông đương khẽ phấn son đời
thôi em - con.gái.mùa.chết.gục
mà thả phương về bên phố vui
giũ nghiêng muôn vạn bông nắng vở
dằn vặt hôm trời chưa hết mưa
khái niệm hư vô còn và mất
chỉ là thoáng đời mộng chừng hoa
tựa vào mộng những hôm về phố
rừng hoa đèn vàng nở giữa khuya
thế là dại nương hồn Minh đế
ngóng mõi đường trăng nhường người khôn
một đồi đêm ấy ta qua núi
ảo ảnh trong không gian đèn pha
trong vạt áo sương trăng quên lối
hoàng kim nửa vời trong dáng xưa

khi nỗi nhớ viết thành thơ - lần cuối cùng
nơi em hành hương buông lơi dư âm mùa trẩy hội
buổi sáng hoan ca trao hoàng kim hạnh phúc
những chồi lộc đợi chờ gót Xuân hồng dịu êm
vào Tết - gieo hạt đầu mùa khoe môi lời duyên dáng
gởi bao điều
bao điều nghĩa là trong tim gọi
cám ơn nỗi.buồn.biển.đợi - bởi biết rằng đời vẫn có niềm đau

khi nổi nhớ viết thành câu
em sẽ là gió thổi xám xanh hương Xuân
bao nhiêu mây trời chiều nương tựa
ừ - mây hình nhiều con chim Hạc (vành khan tang của những cuộc tình trắng)
gọi mãi ở ngàn xa chơi vơi
và không chỉ một lần em hóa thân làm gió

khi nỗi nhớ viết thành lời
hoàng hôn lại về bên kia núi - ngủ dưới chân đồi mơ thoáng xa
không.gian.mẹ mỏi mòn chờ thằng con lang bạt
vũng trầm luân đang quằn quại kiếp người
khốn nạn chio những thằng bạn
thằng đứng trên bục giảng lương chỉ đủ mua một vài ký thịt
đứa lê lết kiếm ăn trên hè phố đằng sau một cuộc chiến tàn
rong rêu đời mạc vận
ta nương mây ngàn vất vưởng giữa trời hoang
chiều
đứng dậy đưa tay nâng lời chúc
cầu cho nhau xin lại chút yên bình

cũng thân phận: tấu trình lên Thượng đế
Thượng đế đã váng nhà nhiều hôm - thần linh đang say rượu
lời nguyện cầu cũng thoảng bóng hư vô
lại ruổi rong rẽ góc vó Ngựa thồ
mỗi kiếp đời lại mỗi một người quen

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Apr 29, 2016.)