MÙA XUÂN NGƯỜI HONG ẤM MÃNG ĐỜI HOANG


Đó không phải là vùng quá khứ chết
mà nhớ nhiều rót rượu lại muốn say
chiều khói bếp bay lên trời báo tết
thằng con hư buồn gục mặt xuống tay
bên khung cửa tha phương giăng khắp phố
mặt trời oan hồn mờ trong sương mai.

Nếu cứ vậy - bao giờ thôi trắng mắt
loài người trơ em cũng chớ muộn màng
dẫu hỏa ngục nhốt đời (theo KinhThánh)
bởi tội tình sám hối trước nhân gian
dẫu vạn kiếp còng lưng khiêng thập giá
ăn năn mình vẫn là cách thương thân
hai cổ tích mai đào khoe hai sắc
mùa Xuân người hong ấm mãng đời hoang


Ở nơi khuất con đường qua phía sương
một tôi đứng giỡ từng trang ký ức
cúi thật thấp nhìn bóng mình hóa thạch
ngỡ như mình nhặt lại tháng năm phai

MIÊN VŨ THANH
( Stockton - Xuân 2011 )