NGỠ EM VỀ TA NỤ ĐỜI GỞI GIÓ

mai sau ấy và thời rong trên phố
song hành về níu giữ nỗi đời quên
bên khuôn cửa: tôi - ngoài trời tháng Chạp
Stockton ru hời những.giãi mưa sợi Đông
ở rất muộn của phía đời hư hoại
tựa vào mưa như buông mỗi phiến sầu
nhỏ nhoi lắm sao mà năm tháng gọi
ta một mình đứng mãi giữa hanh hao
vốn đã trải nghiệm đau từ vết cắt
nên thấu từng ý nghỉa mổi nhát dao
nếu cãm giác không diễn bằng ngữ điệu
nhận thức thôi muôn sự sẽ một niềm
sẽ xúc động cũng mất đường ranh giới
bâng quơ nầy trong cái khoảng lặng kia
muôn tơ chùng vướng hồn bao thoáng nhỏ
tưởng lầm em dời gót động sang mùa
hò hẹn những.bước.chân.hoa.mưa.nở
đến với ngàn mây che khuất thiên hà
lại nhắm mắt nỗi xôn xao lần lựa
giẩu thật thầm chưa hẵn một lần qua
vào giấc đợi: nào hãy hư ảo phố
hóa thân mình trong cõi mịt mờ xa
nơi hiện hữu của một thiên thần đỏ
ôm hồn nhiên ru ngủ giấc.mặt.trời
ngỡ em về - ta nụ đời gởi gió
những nẩy mầm mưa trổ đóa hoa mưa

(lạy xưng tội trước ngày chưa vinh thánh
chú thích: trần tình cho một câu thơ
"trời tiểu tiện trên đầu loài Bắc nử"
chỉ là chuổi những hạt mưa buông rơi)

lại thấy buồn bởi đá vẫn im môi
là bất diệt tháng ngày mô phỏng gió
xin cám ơn ngọn lửa thiên thần đỏ
đã trăm năm giữ hộ một mặt trời

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - December2015.) -