NHỚ - MÙA TỂT NẰM BÊN KHUÔN CỬA


Tôi ở góc đời nầy nghe mưa
tháng Hai cùng mùa Đông qua phố
sớm mai nào dường như từng có
đang gọi bóng đèn đường mờ rơi
trầm mặc cài mưa sợi vắn dài
song đôi ngày Bảy chờ mai dậy
chưa chắc gặp nơi điều mong tới
nhận diện được mình trong nhân gian
khái niệm người từ phía xa xăm
nhớ - mùa Tết nằm bên khuôn cửa
rượu của tuổi độ từng vụn vỡ
uống mãi đời mình mà đâu say
thì vẫn vậy mưa vẫn cứ bay
nhưng từng giây khắc thì lui lại
thành dĩ vãng đễ không tồn tại
giữ lắng cho lời yêu một thời
giả sử là một và cho người
cũng chỉ cơn mưa hờn dổi sáng
thật thầm giọt quá khứ về Đông

Đêm chuyễn dần sang màu sữa đục
gởi nụ hôn của thần mặt trời
nhắm mắt: giá em bây giờ nhỉ
sẽ hồng hoang đọng thêm môi vui
sẽ thoáng dư hương ngày xưa cũ
hồn nhiên như sớm mai cà phê

Tôi ở góc nầy trời đang Đông
ký ức sớm mai cơn mưa phố
hai không một hai đời khuôn cửa
buồn mơ hồ thuở thiên đường xanh


MIÊN VŨ THANH
(Stockton - 2012.)