NHỚ TA ĐÃ CÀI THỜI.BUỒN.CỦA.H


Không mặc áo jacket theo em vào lớp
nên Delta ướt đẫm những tàng cây
Thu.ngày.ấy về đây sao giấu mặt
bằng che đời đầy khắp ngõ mưa bay
có chiếc lá chẵng có mùa lá rụng
nhắn lời hồng em đợi ở tàn Đông
cơn mưa đang mặc áo lông cừu xám
vương tơ giũ định mệnh đắng từ trời
em trót dại chia nhau đời ngọt mật
cuộc tốc hành ta lại biết ăn năn
biển vắng lặng em hồn ma dậy sóng
dỗ mê điều chưa trọn bởi trăm năm
giăng mưa say cuồng điên tình quyện nắng
hóa Delta làm thiên thai không dưng
mưa cũng không mặc áo sơ mi trắng
để trổ hoa dưới mổi giãi cánh tiên
em vào học hoa mưa rơi trên tóc
cài một thuở HO buồn vào tha phương
ta sẽ nhặt ép buồn bên trong sách
bài anh.văn.chiều.xưa trang ba năm
(Stockton lạnh - lạnh lắm em – lữ khách
ta tự mình rót rượu uống sang Xuân.)
Delta bây giờ mưa vẫn đeo nhánh cỏ
viết tình ca vuốt khẽ phiến hoa mềm
mưa rửa hết dẩu bước còn gót động
mang xanh xao buộc "nhớ quá" cho tim

(tóc.mặt.trời.mai xỏa xuống chân em
"nhớ" ta cài thời.buồn.của.h.
h.là hoa mưa nửa.đời.vết.tích
hoang sơ xa gót.Hạ.Hạc thoảng thầm.)

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Apr 30, 2007.)