MỎI MÒN DẤU ĐÁ

 

rơi hoàng kim mãi nắng - hoa mãi Xuân
dẫu lạ chân đâu phải cứ thẹn thùng
ngó quanh quẫn từng bước đi quá nhẹ
bộ sợ âm vang đau thoáng ngày buồn

hay bé ngại bởi yêu hoa cỏ vàng
nắng và hoa khoe sắc đang quyện chung
rõ không khéo lại quàng xiên chân vụng
dẫm đạp lên hồn nhiên mấy chập chùng

trưa con phố (chưa thể vào hoàng hôn)
để lời gió buông thầm thì qua hồn
hơi dương gian vấn vương mùi cỏ dại
ta đợi chiều ươm thoáng mơ hoài hương

có em cũng một buổi chiều đồi hoang
màu tím lặng hoa Sim vài cánh tàn
bay theo gió qua đồi nương khẽ nói
ai chẵng biết bây giờ anh tha phương

ngồi nhớ núi xứ người bao vấn vương
nghe trưa Xuân: gót-thoáng-ngày-qua-đường
còn nhớ không ơi ngày xua tuổi nhỏ
dấu tình hoa trên cành nở dỗi hờn

thế đấy là thật ngắn - chốn tận tàn
lửa rán còn nguyên vẫn trên đỉnh non
bên đây núi bên kia đời cũng núi
tiễn mặt trời cũng đêm giữ vàng trăng

mà như ta không buồn giữ lại em
bởi tháng năm hoàng hôn mãi mãi còn
ta hậu sinh của muôn ngàn kiếp đợi
thì làm sao dám trách chuyện lỡ làng

làm sao chia cuộc đời ra thành trăm
chọn gởi nhau mùi đá núi thuở nào

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - March 25, 2021 - 7:02 Am.)