TA VỖ VỀ TA VỀ LẠI CUỐI TRỜI
vỗ về gì bao nhiêu lời được mất
chút vòng quanh ngồi nhớ gió heo may
tháng Bảy vàng em mưa sầu hoàng Hạc
tròi không buồn hư ảo mây ngàn bay
từ mọi ngã đợi chờ nhau hóa thạch
hỏi: ngờ nghệch thôi sao tháng ngày
em vì sao và ta càng lãng nhách
tìm vu vơ trên những nhánh tình say
bây giờ những đóa hoa mưa trẩy hạt
một lần buồn ươm mộng mọc thành cây
rễ vạn nẽo dọc ngang ôm lòng đất
giữ còn nguyên huyền sử thuở con trai
có một mùa Hạ đi ngang qua mắt
tiếng Ve màu hồng tô đỏ chân mây
tiễn biết em về quê hương cát trắng
thao trường buồn cây súng nặng cầm tay
hàng ngày tập bắn nhanh vào tầm ngắm
sẽ Phượng hồng đỏ trái tim mẹ yêu
bây giờ em không bao giờ trở lại
thôi anh nhắc làm gì nữa hôm nay
cơn gió bẫc vẫn khô môi chiều ấy
vẫn mưa Ngâu tháng Bảy mơ ngàn khơi
nhưng mọi thứ đã quá nhiều lần khác
không anh (ở đầu năm) mà tháng Hai
gió lạc lối thổi hoàng hôn đi lạc
nơi em đêm - thì nơi anh sáng mai
thứ ngược ngạo như anh tìm được mất
hoàng hôn nào đã khuất xa tầm tay
một buổi sáng mặt trời Đông chưa dậy
ta vỗ về ta về lại cuối trời
hong thơ dại ngu ngơ từng bước nhỏ
hồn nhiên ơi
tháng Bảy ơi mưa Ngâu
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Mar 15, 2021 - 6:32 Am.)