THUỞ ẤY (QUÁ KHỨ TÀN) VẪN NHẮC

 

đã lời yêu rời môi thiếu phụ
đã trở trăn muôn bận tiếc thầm
niềm đau (cả ở) không thực thụ
không bởi cố tình hay ngẫu nhiên
dốc hồn máu chảy bao suối nhỏ
như xưa ta cầu nguyện hằng đêm
mơ ngày hái một bông hoa nhỏ
đem về viếng mộ thằng bạn thân
gục ngã trên tuyến đầu phòng ngự
bên giòng Kinh Bùi chảy hồn nhiên
chưa về mà đã nghe nức nở
từ thật xa tiếng mẹ gọi con
thẳm trong chiều sắc hoa tim vỡ
vướng sầu ly biệt cõi nhân gian
Quãng trị khơi nguồn gieo mắt lệ
hoang đời lạ lẫm mong rằng quên
thuở ấy (quá khứ tàn) vẫn nhắc

thôi buồn quá bây giờ đầu năm
Tết âm lịch Đào Mai đang nở
cầm tay chúc tụng nhau vui trẻ
ly trà chén rượu tết mừng Xuân

cái không gian của quá khứ tàn
là ngôi mộ nơi: đồi-dương-thế
là sống chết nỗi buồn thế hệ
em hộ giúp ta giữ ngàn thương
khoảnh khắc gởi yêu vào mênh mang
đã bao Xuân Mai Đào chẵng cũ
ta vẫn đời ta chỉ tha hương

cánh chim xưa vẫn cứ xưa
cội nguồn trăm nhớ vẫn chưa lần về

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Mar 01, 2021 - 6:39 Am.)