TRĂN TRỞ

 

thương người
mau đời rộ
phù vân
mưa đỉnh sầu
nụ Hồng đương tuổi nở
bỗng dưng
hóa nhiệm màu

từ trong đôi tay mỏi
nghe ngàn muôn
nhớ nhau
mà từ trăm gọi một
chờ không
giữ nhạt nhàu

hết bình minh lại tối
hoa đang thắm sẽ tàn
ai bảo:
không rồi có
hoặc chia xa
về ngang

ở biết bao lời nguyện
hiển linh thì hư hao

 

MIÊN VŨ THANH