TỪ MÙA BÂNG QUƠ TÔI QUA SONG
tự dỗ mình (tôi) bằng lời dối
ở đường trong đương độ hoa vàng
loài hoa dẫu đã thôi mùa đợi
ý mọn sá gì bài thơ hoang
một cuối phố hồn treo ngàn nỗi
thầm mong trút bỏ thuở đời buồn
úp mặt vào tay nào rhua được
đời (dốc núi ngheeng) mãi cuộc tàn
rồi sẽ chiều sẽ xa tầm với
rồi sẽ muộn màng chờ hư không
bởi buồn gió bẵng đi ngưng thổi
và cả lạnh lùng trơ bao dung
trên nhánh cuộc đời muôn hư ảo
thường tình rất đổi như mông lung
như thoáng chợt về chiều im lặng
trăng sông tương thuyền chở tình buồn
làm đại lượng em từ quá vãng
kiếp tằm nhả kén buồn tơ giăng
đốt nhang khói xin thôi lân đận
bình yên cho bia mộ rêu xanh
dẫu hờ hững lời môi nguyện thánh
mà hiển linh và em oan hồn
trở về tư tưởng thành bất biến
đễ tưởng niệm chiều cõi sao băng
rực sáng trời xưa câu khấn nguyện
trao tình cùng nhỏ ơi hoàng hôn
thế là bâng quơ hai đại lượng
một từ em một tôi thật thầm
phía tây xa nửa đời thương biển
xuân thời có lắm lắm triều dâng
mờ sương không biết bao lần hứa
gởi nầy xin tạ lổi dối gian
là ta khắp vũng lầy thiên hạ
tự thân trau chuốc vó hương trầm
mấy thuở hương trầm xanh xao đá
luống hoang sa mạc gieo tàn hương
cùng dằn vặt đêm xin trút bỏ
trẩy mầm ký ức (hạt tình nhân)
giữ suông cứ buổi trời cuối phố
thương hoài mộng mị hong dư âm
từ độ ta về xanh rêu mọc
tấu biệt hành ca chân ngựa thồ
réo nhạc: cuồng xô mùa nước nỗi
để còn Ta.Việt.Nam.Thuở.Nào
sờ soạng tinh mơ ơi hạ đỏ
từ mùa bâng quơ tôi qua song
MIEN VŨ THANH
(Stockton - Jun 12, 2021 - 8:17 Am.)