CHO BUỒN VĨNH VIỄN CHÔN MỘ HOANG
quá khứ tôi - giùm - em hãy lựa
rồi hẵng quên thuở biết khóc buồn
không chiều hư vô bởi hết duyên
treo hồng ráng lưng chừng dốc núi
rất xa - phương bắc ấy vào tối
tô môi son tóc gió buông hờ
hồn Mỵ Nương lạc lối đường thơ
nên ở đoạn cuối "thêm lời nhắc"
phải chi Sơn Tinh trong khoảnh khắc
sẽ ta hóa kiếp lạc đời sau
em cùng đỏ nhuộm hoàng hôn mau
nhưng tiếc đâu phải là công chúa
ta vẫn giữ vui lần yêu đó
dù thoảng thầm chỉ rất vu vơ
chút nhớ làm thinh bên thẫn thờ
sự cúi mặt ngàn năm chẵng tới
(nếu có) thôi nhặt gì hư với
hãy yên giấc chết với mộ phần
địa đàng xin đốt một nén nhang
lạy thế sự xa buồn từ độ
hòa trộn vận rủi may vào gió
mùa thu năm nay đầy lá vàng
như hoa đăng rối theo hư hoang
giăng tứ ngã u linh vàng mã
khi em về mùa đông quên ngủ
nắng vẫn thủy tinh màu pha lê
loài rêu muộn mọc trên vỉa lề
buốt lạnh héo đương còn tiếc nuối
chưa bao giờ em công chúa núi
ta chẵng Son Tinh thời yêu cuồng
một dao bới đào ngả vạn muôn
lần giữ được mãi làm quá khứ
lặt lựa "gói đời mình" nhắm đủ
cho buồn - vĩnh viễn chôn mộ hoang
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 13, 2022 - 7:36 Am.)