CŨNG VẪN LÀ THU

 

khi hoàng hôn của chiều tà
vắt sợi ráng đỏ ngang qua nóc nhà
bởi đương không cuộc can qua
vốn chỉ một đem chia ra cuối trời
đàng em mưa lũ khắp nơi
phố ngập nước lá thu rơi cuốn dòng
ta rớt mưa cõi đường không
đâu vạn kiếp từ khép gian dối lòng

được mấy lần em qua sông
bao nhiêu bận ghé (bước chân ngập ngừng)
xuyến xao hồn trong ngại ngần
tuy nhỏ bé mà nhiều năm cứ thầm
hỏi em dáng vóc bân khuân
con chim lạ còn hót mừng gót xa
lối mòn quên sắp chiều tà
còn đâu cỏ núi cắm hoa gấu quần

một quê hương thì rất gần
trong hồi ức nhớ bạt ngàn hát ru
ngó chân mây dốc sương mù
nơi đầu gió níu ngục tù rớt yêu
hoài niệm đời mang xanh rêu
mùa thu đứng trơ khẳng khiu nhánh buồn
vẫn lá cuồng - bay hoàng hôn
và vẫn thoáng giữa hoang đàng dấu em

giống như một con sâu đêm
uốn tĩnh lặng tự không tên hóa cuồng
ngày nào môi chiều tô son
đây cành hồng sớm "nụ hôn đỏ" - về
chiều dài gió nối sơn khê
có mấy dặm chở u mê - mõi mời
đi hết cả một nửa đời
ngoảnh mặt lại chỉ thấy tôi đứng nhìn

trong u mê nở đóa buồn
ngàn năm lạc ngõ thiên đường - đấy thôi

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Oct 18, 2022 - 7:35 Am.)