KHIỄNG CHÂN NHÌN PHÍA CHÂN TRỜI RẠNG

 

nhìn Đông ta biết từ phương đó
có những xa rồi đương ngũ yên
một ngôi sao băng còn rất nhỏ
dỗi hờn trên tóc bay giấc chiều

nhìn Tây đục trắng từng vụn vỡ
tiếng mưa xuyên cửa sổ vào yêu
gọi ta tha phương về trăm nhớ
tìm hương cau muộn rơi lối im

nhìn Nam thần núi xin khất nợ
cô nhân tình bé nương gót chim
Yihwa mờ chao nghiêng bóng gió
dáng buồn ôi nghe sao cô đơn

nhìn Bắc nhỏ nhoi chiều nội trú
hoa sữa ngày nào thoang thoáng hương
ta yêu năm ấy trăng mười sáu
mùi vướng trên cánh thiên sứ đêm

tám hướng cố tìm nơi nương náu
Đông Bắc Nam Tây là bốn phương
mưa gió ướt đời nên hư cấu
băng.sương.tinh.mơ.sớm - buốt hồn

chỗ Đông Tây khêu trời Nam Bắc
em còn thuở ấy nhắc hoàng hôn
quê hương bão lửa đau chia cắt
bé thơ chơi đùa bên hố bom

mà nhớ làm gì cho rát mặt
khi Stockton - ảnh hưởng bão - nên giông
con phố giấu đi lời được mất
rung rung cành cây trơ đường không

ta giang tay ôm ghì Chủ nhật
cơn mưa - bài thơ nhỏ - ướt sân
nửa đêm rả rích cho tới sáng
uyên ương mộng nỗi trăm giăng sâu

khiễng chân nhìn phía chân trời rạng
đã bao lần khất hứa về thăm

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 26, 2023 - 6:36 Am.)