MỘT LẦN THÔI HẾT BÂNG KHUÂNG

 

chắc chắn Tết không về được
không vì đường phố thay tên
cũng không bởi trăm vạn ngược
nối dặm núi đồi quan san

không bởi tết này quá gần
hay đã quê mình thôi nhớ
mơ hồ như một nỗi đêm
tiếng hồn cấu cào hơi thở

mơ thức - nhìn củi bếp nổ
soi hồng ngọn lửa cuối năm
nồi bánh chưng ta tuổi nhỏ
bây giờ reo sôi thắt tim

để lại những dấu chân chim
trên lối mòn tâm trí cũ
gió thổi mùa đông ướt thềm
Stockton chìm trong bão

thưa Cali đương sự cố
vài thành phố lũ ngâp tràn
ngập nữa căn nhà - ngập phố
có tử thi trôi trên sông

khi nói về nước lũ dâng
quê mình năm nào chẵng có
mùa lũ ngập vụ đông xuân
không một hạt cơm cứu trợ

cụm từ: "sao mà khốn khổ"
là bài thơ không tron vần
là câu hát đầy sáo ngữ
của thứ học đòi làm sang

làm gì có giàu để sang
thời quê mình đang quá độ
lương của một anh công nhân
tết không đủ làm mâm cỗ

thôi nói làm gì chuyện đó
Tết hãy quên mọi chuyện buồn
ngày mai luôn là ngày mới
gió giông lớn rồi cũng tan

của buồn - thôi im tình với
một lần thôi hết bâng khuâng

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - JAN 17, 2923 - 6:53 Am.)