Ở ĐÓ CŨNG ĐẦY TRỜI LÁ VÀNG

 

lại cứ một mình tìm quan san
bóng chim tăm cá cõi bạt ngàn
đóng đinh ta gục trên thập giá
ngỡ riêng mà quyện chung loanh quanh

đầu ngày tiếng con chim sáng vang
mù khơi trăn trở giấc lá vàng
nơi ấy phiến sầu loang vết đạn
khắc sâu trong đá dấu tình hoang

ở đâu nhỉ - ơi có về ngang
gọi phố rối tóc mờ dỗi hờn
muôn dặm sơn hà nuôi chân cứng
con dốc mềm - sỏi đất dường êm

không gian nắng thu trên đóa hồng
trước sân - bên cửa sỗ - trải hồn
như rót môi xới vun tầng gió
luống dấu yêu cho từng nếp mong

lần ấy chừng bao lâu hỡi buồn
cạn nhớ và tuần lễ nóng ran
vì người ta nhắc hoa Hà Nội
cả Sài Gòn mưa chiều hoàng hôn

lại tôi vẫn cứ người Việt Nam
làm thơ vì bởi trót tha phương
thử hỏi ghen hờn sao không muộn
chẵng sớm xa vời réo dặm quen

mùa con gái sẽ vào mông mênh
lá bay đầy trời khung thu êm
ta gởi ta nơi một chiếc lá
lần mò lối gió kiếm tìm em

cô bé lình đôi bờ vai mềm
ướt sương trên tuyến phục kích đêm
hỏa châu thay đâu trăng mười tám
chia vờ nhắc mãi những từng quên

mường tượng về ước mơ quàng xiên
hơi thở nữ thần treo vách nghiêng
mơ tóc ngắn ta xin làm núi
mùa thu em hãy rụng trước thềm

ở đó cũng đầy trời lá vàng
phải không tháng Chín chớm thu sang
đêm nay nhận lệnh đi phục kích
hay trong hầm trú nguyện khấn thầm

xin sự vĩ đại làm nên thánh
hiển linh đời và linh hồn em

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Sep 10, 2022 - 7:16 Am.)