QUÁ KHỨ - CÀ PHÊ LUẬN
được bao nhiêu lần để ta giang tay
ôm thiên thu dâng trao bầu trời nhỏ
được bao yêu gởi tình hoa phượng đỏ
tô son môi đẹp cả một mùa hè
nhạc lưu bút trong tình khúc tiếng ve
áo dài trắng đã cất vào tủ áo
mùi bồ kết giấu hương hồn chốn đó
khe hở thời gian bất chợt thổi bay
thêm một lần nữa ta giang rông tay
ôm thiên thu đợi tháng ngày bất tử
đường lên trăng đâu ở khu thị tứ
mà vội hớt rao - lời về chưa thôi
rồi thiên thai đêm nhẹ gót mùa đời
thôi giữ làm gì mãi cho đại nạn
đâu chỉ nhớ mỗi ngày xưa tuổi loạn
cà phê luận về khôn ngoan - phiếm bàn
giá trị đời không ở chỗ mưu toan
sự lường gạt - gian manh hoặc cướp trộm
ta lục lọi trong nhiều lần xác nhận
chọn làm "tiểu nhân ngư" giữa biển đời
kiếm ăn bằng sức đâu thể bởi lời
dành trí tuệ cho nhiều câu thơ khổ
chon theo văn chương ngày còn rất nhỏ
dăm ba lần rao bán chả ai mua
trái tính - dở hơi - chữ nghĩa nửa mùa
làm sao có nhiều tiền như em muốn
không thể cướp - ta cũng không thể trộm
lại chẵng lẹ tay đi móc túi người
thứ học trò nửa ngơm nửa đười ươi
ghét cờ bạc như ba hoa đàng điếm
con thuyền nhỏ khi lênh đênh giữa biển
phải rúc mình trong vỏ ốc bình an
may mà có việc kiếm chút tiền ăn
sống được đến bây giờ đã là phước
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - OTC 22, 2022 - 6:55 Am.)