LỜI HOÀNG HÔN TẬT NGUYỀN
nhớ gì chăng thôi người cứ làm mưa
lời bão tố thét gào
sấm chớp sẽ rọi vào cõi đợi
ta tắm đời van lần treo sợi buồn sám hối
cho mùa xuân bao giờ cũng chỉ lá và hoa
nối sân si nghiệt ngã trước cổng chùa
tội lỗi đắng tam quan ru hạ đỏ
quàng xiên nghe thì thầm em hỏi nhỏ
nhớ gì không hỡi hoàng hôn dương gian
khâu chặt nhau bằng trăm vạn mũi kim cỏ hoang
hẹn hò còn giữ mãi
gió thổi bay mùi cau thơm về góp lại
khúc bạt ngàn điệp ngữ réo tình thân
mà em vẫn chẳng hề gần
giang sơn thì rất cũ
một chút thương thôi chỉ vừa vặn đủ
hòa trong ly rượu - trời trưa chiều giũ yêu
nơi sân sau nhà ngồi dưới tàng cây liêu xiêu
uống thiệt thòi nhỏ mọn đau hoài nhắc
men đời xa lao xao rung bóng nắng
như thỏ thẻ thanh âm vàng dấu ái của thời trai
dẫu chỉ một chút thôi cũng nặng lòng thi sĩ
tưởng đó sẽ là buổi phương nam hành ủy mị
mùa sân trường bóng phượng thắm ướt mi
ngọn đèn dầu những tối học bài thi
cánh cửa tương lai đã mở lại điều chưa từng khép
để thay thân đổi phận tiễn người về hướng khác
từ chân mây làm biên biết tháng ngày
(đâu phải chỉ tháng ngày mới trói gió treo mây)
chừa nuối tiếc cho tim đau mỗi bận nhói
cô bé qua đường trước cửa sổ tinh mơ còn quyện tối
dáng hừng đông gói ghém cả vào thơ
trời quan san hồn lữ thứ đương giờ
nỗi-chờ-đá-cỏ-may ở hoàng hôn thiếu phụ
nhé xin cám ơn trăng
ta cám ơn hôm nay mặt trời nhú
trên nóc nhà rối hồng bên kia đường Rosecrans Way
lối đi bộ đam mê - và em
bất chợt của một hóa thân hoang dại nào đó
để cũng bất chợt ta ngồi mơ hội ngộ
cho thời gian thần núi đi cầu hôn
để trở lại với chính thân
những rụi tàn vẫn đầy dẫy
khác với hoàng hôn tật nguyền
đời và khu rừng ngậm ngãi
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - May 12, 2024 - 6:19 Am.)