CỨ TẬT NGUYỀN ĐI SÁNG CỎ MỌN GỤC ĐẦU


tóc không dài bài thơ không vượt gió
chẳng Bạch Tuyết cụt ngủn những chú lùn
dài ngắn một lần dỗi hờn uốn cỏ
vũng mặc hoài cong quẹo ngọn nhân gian


một ảo ảnh sáng đầu cỏ hư không
lại động đậy những oan hồn vọng nhớ
níu đời - rồi vận mệnh quấn khăn tang
lại tưởng niệm tạ tàn trong vụn vỡ


bao nhiêu ấy xa rồi hơi hướng cũ
mấy thuở hẹn thề lại đón thu sang
cơn mưa lá chưa vàng hoen rừng rú

đã thả hồn lạc mất ngõ đường hoang


mà gió phiêu du thổi loang bóng trầm
cõi sờ soạng đong đưa từng úp mở
e thẹn về men dọc theo dư âm
mọi ký ức ấm nồng hương quá khứ

mùi hoàng lan chiều bỏ quên giấc ngủ
hư hao buồn kiếp ngựa vốn đi hoang
thương đại mạc lắng lòng ôm tình tự
trả vu vơ người giấc mộng sao băng


hỏi thượng đế (nếu) chỉ ở một lần
hết hoan hỉ bỗng dưng thôi hờn giận
mất sân si từ tạ cả vô thường
một thân xác bỗng dường chừng nguội lạnh


và ngược lại nếu mặn nồng cuồng loạn
vó bụi mờ tung những đợt thơ điên
ta vô vi trong vạn muôn rồ dại
vắt giang sơn chảy giọt mắt đại ngàn


ở cõi động hay từ yên tịnh tâm
tim cổ mộ thất tình ru quằn quại
nối cho môi xấu đẹp cũng địa đàng
sự mâu thuẫn cưu mang điều còn lại


cội nguồn mọi phát triển và tồn tại
chính mâu thuẫn là nguyên lý trường tồn

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Oct 28, 2023 - 7:39 Am.)