ĐỐT HƯ HAO DỖ NGỌT VỀ TRAO MÔI

 

trong cái riêng cùng ở một tổng thể
buồn hoặc vui cùng thể khóc hoặc cười
hồn se thắt cõi nát lòng rên rĩ
sự lặng thầm (la hét cũng vậy thôi)

khi em buồn sương giăng màu hư ảo
nắng vẽ vời - mây xa lắc đìu hiu
muôn hoang lạ treo dỗi hờn len gió
thất tình bay theo lang thang mây trôi

khi em vui thiên thần chiều ráng đỏ
tầm xuân hồng chuyển trắng cuối chặng đôi
con đường vắng hoa bồ công anh nở
đóa vô tình gọi bên ấy chân mây

khi em giận ngay cả thần công lý
trăm vạn lần chia sớt dễ nguôi ngoai
em bất phục ngàn muôn câu nghịch ý
lẫn chê bai ôi lẽ thật sá gì

đã vô minh rồi mấy lần được mất
ngượng tinh khôi bắt gặp giữa đông người
mà như con chim lặng thầm giấu mặt
phút then thùng nâng cạn chén giao bôi

em đi rồi con đường xưa lạc lối
bóng tà dương tìm (về đâu) ngàn khơi
trao cỏ úa xanh xao lời đất gọi
sắc vàng hoe cúi gầm mặt ngậm ngùi

ta thầm nghĩ nếu một oan hồn khóc
giữa rừng hoang ai chia sẻ buồn vui
khói nhang yêu chưa thôi buồn dốc ngược
giũ thầm hương rũ rượi chốn ngậm ngùi

em có thuở xới vun vườn tâm sự
tưởng cứ riêng mình là mỗi một thôi
cũng một thôi cái bóng xa bất động
ru ca xưa làm thơ tình dáng ngồi

em có biết ta ngồi đây như thế
nhiều không gian ở chổ khác cũng đầy
ở riêng mình có cái chung cùng thể
trong cái chung người có nỗi riêng tôi

nơi đầu hạ em bài thơ nóng bỏng
đốt hư hao dỗ ngọt về trao môi

 

MIÊN VŨ THANH
(Stocktoon - JUL 12, 2021 - 7:37 Am.)