GÓI GỌN ĐỜI TRẢ BỚT NỢ TRĂM NĂM


đã hoa cỏ tháng ngày may trên đất
may cả rất xưa dấu yêu hoàng hôn
chút vẫn đục - đêm chờ mai hóa kiếp
nẻo u mê tóc sớm xõa trời hồng


lời trước ngực trái tim đau tràng hạt
cây nam mô chín đỏ trái vô thường
làm sao biết có bao nhiêu lần tội
để ơn ban cho linh hồn phế cung


quên ngậm ngãi ta rừng đời lạc lối
dâu bể nghìn trùng lần theo tối tăm
tìm mấy dặm phía tạ tàn chắp nối
ở phía mình lửa hạ cháy phù vân


chợt khuyết tật khi mặt trời bỏ lại
đêm bẽ bàng cố vói níu mù sương
trong khập khểnh “chợt buồn” nâng chén rượu
uống thăng trầm say khướt núi cùng sông

con đường im đổ bóng cây gầy guộc
bay đầy trời ước nguyện lá cuồng phong
chim gãy cánh giật mình ôm chết gục
ngẩng đầu nhìn môi miệng đắng hoài thương


bấy nhiêu đó làm sao chia đều được
có mấy thở dài mới thật bỏ buông
hắc hơi mãi phải chi đừng nguồn cội
về nhắc thầm cố sự nỗi trầm hương


rồi cặm cụi con đường nào muối mặn
bài hát gừng trên đôi tay thế nhân
cũng chỉ độ khoảng chừng dăm khoảnh khắc
mọi khuôn đời chuyển ngược ngạo không gian


cứ cho: cái gọi là hư ảo ấy
gói gọn đời trả bớt nợ trăm năm
ta trả lại để em làm tiền kiếp
ở được mùa rơi rớt lá thu không


những chiếc lá vong hồn
nuôi tình đất
vờ lạnh lùng
đông đá mãi cuộc hoang

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 12, 2023 - 6:37 Am.)