VẪN MỘT CHIỀU HOÀNG HÔN CHƯA QUA


chiều buông một hoàng hôn em qua
dường nín thở cây đổ bóng thừa
hư không đâu chỉ hai nỗi nhớ
chỉ có một thôi đang ngó mưa


trong cơn mưa bay tháng Chạp mờ
cái lạnh nghiêng về nửa phía khuya
ngồi gõ tiếng buồn trên bàn phím
lốc cốc hiện hồn kẻ trong mơ


đương nhiên là chút lãng mạn thơ
cuộc chưa quen nhắc chuyện chẳng ngờ
thoáng xa nhòe nhoẹt con đường lá
vả chăng hoài lấp nẻo vu vơ


đừng hỏi có bao nhiêu khung tơ
bao nhiêu mưa gió - mấy bâng quơ
chờ sáng rớt rơi màu dệt vải
lụa Tây Thi vàng trên đèn khuya

trời tạnh - cái rét quàng hiên xưa
con chim đêm trốn mưa quên về
chợt nghe tiếng gọi bên kia núi
giọng ca dao ấm đượm sơn khê


quê mình dù sao cũng rất xa
tận cuối chân mây chỗ nhạt nhòa
yêu thuở “réo thầm” - mơ giấc nhớ
phù vân chi tiết từng sợi mưa


như thiếu tháng mùa thu trẻ thơ
dỗi hờn kiện ở dương-gian-tòa
đi đòi nợ người mặc áo xám
thế nên mai sớm hóa ngu ngơ


vẫn một chiều hoàng hôn chưa qua
dựng hồng xõa tóc trên nóc nhà

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 16, 2023 - 7:25 Am.)