MÀ MẶT TRỜI NGƯNG HỒNG


vẫn ở một nỗi buồn
như mỗi mùa cứ độ
đâu hạ hạc dỗi hờn
của đời mình khốn khó
người bây giờ hư hoang
ơi dã cầm tình tự


có phải hoa tình nồng
trên nhánh sầu mê muội
ngậm ngải giữa đời không
tìm trên đôi chân mỏi
thì mới được gọi buồn
và chẳng chừng ghép tội

phía nào trời buông hương
cuối tháng Năm mộng mị
cau đầy trái sau vườn
mùi còn thoang thoảng đượm
một chứng nhận sinh tồn
bấy giờ - vừa nhớ lại
chiều bên em hoàng hôn


chỉ vờ như vương vãi
tiếng thạch sùng trèo tường
tha phương hoài chắc lưỡi
tiếc muộn hồn núi rừng
ít nhiều cho vụng dại
niềm vui là nỗi buồn


không vì người ở tối
mà mặt trời ngừng hồng

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - May 29, 2024 - 6:10 Am.)