CỨ CƯỜI ĐI RỒI EM SẼ KHÓC
hãy cứ cười đi rồi em sẽ khóc
nước mắt sẽ là những giọt máu rớt từ tim
mùa xuân đã không còn
để khoe ngày nào hoa sứ trắng
tô đẹp cho đời khúc hát ru hoàng hôn
em sang sông hạ hồng
chất chứa một chút gì trong ánh mắt
vẫn cứ mùa thu đi qua bao thế hệ
vẫn cứ hạ vàng
nắng thủy tinh trong suốt màu pha lê
cho dù nắng
cho dù mưa đến trễ
có bao giờ hồn phách hóa liêu trai
để lại tìm nhau câu chuyện cứ vắn dài
quá vãng nối thật gần về hiện tại
quên khuấy
khoảng đời xa vẫn cứ mãi nghìn trùng
gọi là cổ tích ở một phiến buồn
ơi thần thoại
trở về hoang vu ta đứng ngóng ngược phía mặt trời
khan cổ réo
hoài chờ tháng năm dừng lại
xoay quanh góc con phố
có đầy ắp dáng phượng hồng lất phất
cuộc hẹn nhỏ nhoi bay rối tóc giận hờn
mùi hoàng lan dường lơ lững mãi không gian
trong vòng tay ôm ghì bao nhiêu lần tiếc nuối
mà hờ hững
chập chờn nhẹ theo từng cơn khắc khoải
vùng biển nhớ con thuyền ta bé nhỏ
chật vật một mình chống chọi giữa phong ba
ôi mênh mông muôn ngàn thác vẫn là xa
vũng dương gian đang vẫn cố tìm về hội tụ
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Oct 5, 2023 - 7:09 Am.)